Trang 9 trong tổng số 25
Bà Tư ra với Sâm một lần rồi. Nhưng thím thì ráng cầm cự. Sợ ra sớm Sâm sẽ chê. Nên dù sướng lắm thím vẫn kềm lại, nằm nhắm mắt, cắn môi, đợi Sâm. Được khá lâu, Sâm nằm hẳn lên người thím la:
- Có ra không thì ra với con đi! Ối chắc chết quá thím ơi! Cho con xịt khí vô lồn thím nghe ? Đó ! Nghe không?
Thím cũng la theo:
- Thím hứng, thím sướng, thím ra nè. ối Sâm! Bắn mạnh vô đi. Đừng cho nhỏ ra ngoài giọt nào nhen. Vô hết đi! Ôi Sâm ơi, đụ nhà lạ sướng quá đi. Chị Tư ơi tôi theo chị lên thiên đàng đây nè! Ôi, bồ nhí nó ra khí trong lồn tôi chị ơi! Ối, Sâm ơi, thím hết biết gì rồi con ơi!
Thím với Sâm cong người lên, đập chiếu điên cuồng, kêu trời. Phú thấy vậy cũng rút theo, nắc bạo tàn lồn bà Tư. Rồi cả hai ôm nhau nút lưỡi, quằn quại, rên siết...
Cả bốn gỡ ra nằm thở, nhìn nhau cười. Không ai nhớ lúc nay mình đã nói gì. Chỉ biết góc núi này vang động những tiếng gào thất thanh diễn tả nỗi khoái lạc tự do của hai cặp nhân tình quái gỡ. Cả bốn nằm trần truồng như vậy nói chuyện, hoặc đứng lên uống nước, đi tới đi lui như những người tiên sử.
Thím chắc con chưa bao giờ được sống tự do hồn nhiên như thết Một sự tự do tuyệt đối, không ngại ngùng, e thẹn, không giả tạo. Sâm muốn ôm bà Tư hay thím để nựng hay giỡn hốt lúc nào cũng được. Thím muốn ôm Phú hôn môi hay bú cặc lúc nào cũng xong. Một buổi chiều hoàng đạo. Bà Tư luộc một nồi khoai, đổ ra rổ. Cả bốn ngồi chò hỏ dưới đất ăn khoai, phơi cặc phơi lồn,. chuyện trò thoải mái.
Thím tò mò hỏi bà Tư:
- Chị với thằng Phú thiệt sự ngủ với nhau tìl hồi nào?
Vừa ăn, bả vừa trả lời một cách tự nhiên:
- Ối cũng lâu rồi chị Phàn. Từ hồi tụi tui còn ở dưới ghe lận. Hồi đó ông xã tôi còn sống thì ổng làm nghề chài. Được cá thì buổi sáng tôi đem ra chợ bán. Rồi có một bữa, không biết ông ứng bà hành làm sao ổng đi mua một quả lựu đạn, về liệng cá khúc sông gần miếu ông Thạnh. Lựu đạn chưa xuống nước nổ cái ầm. Ổng đứt lìa cái đầu chết tươi tại chỗ. Tôi gặp thằng phú này ngoài chợ cá. Chôn cất ổng xong
tôi kêu nó về thế ổng làm tiếp nghề chài. Mỗi lần lưới mắc gai hay chàm mục dưới sông, là nó cỗi truồng ra nhảy xuống lặn gỡ lưới. Dưới ghe, sông vắng, chỉ có một mình nó với tôi. Cái cảnh nó cởi truồng gần như ngày nào cũng có. Chồng tôi chết, mình đàn bà góa. Xác thịt mình cũng thèm chớ. Người chớ đâu phải gỗ đá.
Đó rồi có một đêm trời sáng trăng, gió hiu hiu mát, tôi cắm ghe giữa giòng. Ngồi đầu mũi ghe ăn trầu nhớ tới ông chồng. Nhớ lại những cảnh hai vợ chồng đụ nhau, bú nhau... Tôi chịu không nổi, liếc nhìn thằng Phú nằm tênh hênh mặc quần đùi, cởi trần ngủ ngon lành. Mà phải nó nằm ngủ tự nhiên thì nói làm chi. Đằng này con cặc nó chổng ngược, đội cái quần đùi lên cao. Tôi thèm chảy nước miếng chị ơi. Trăng sáng vằng vặc. Trời mây non nước như vậy, làm sao một người đàn bà góa chồng như tôi chịu nổi khi nhìn cái chỏm nhọn của quần đùi thằng nhỏ?
Tôi cố quay mặt đi nhìn nơi khác. Nhìn mấy vòm tre là đà theo gió. Nhìn rặng núi mờ xa. Nhìn mặt nước sáng xanh dưới trăng mười sáu. Nhìn để quên đi sự khêu gợi của chỏm quần đùi. Tôi chưa có một ráp tâm nào táo bạo vì dù sao, Phú vẫn là thằng con nít. Tôi bị dằn co dữ dội về sự quyến rũ của dục vọng. Vào khoang ghe, tôi lấy gối ra nằm cố dỗ giấc ngủ cho quên đi. Nghĩa là phần đạo đức của tôi đang thắng.
Nhưng nằm đó, mà sao mắt tôi không nhắm hẳn được Chỉ nhắm được vài giây là tự động mở ra liếc về phía chỏm quần nhọn hoắc của thằng Phú. Nếu có ai quanh đó nhắc nhở tôi hay canh chừng tôi, chắc tôi đã không dám nhảy qua bờ cám dỗ. Tôi không ngủ được. Mà lý trí tôi thì đã say giấc. Nó chẳng còn hiện diện trong khi tim tôi nhảy bập bồng, như bốn vó ngựa hung hăng, chờ sẵn, hể cửa chuồng bung ra, là nó phi nước đại, không gì cản nổi.
Và chị biết không? Khoảng giữa khuya, khi trăng đứng bóng, tôi xê dần nằm song song với Phú. Là dân chài, nên dù 18 tuổi, Phú đã to lớn lực lưỡng như trai 20. Tôi nhìn Phú say ngủ. Tôi mong cho nó ngủ thật say, để nếu tôi có va chạm gì, nó cũng không biết. Tôi nằm gần, thật gần vào Phú. Đầu ticn tôi gác lên ngực nó một cánh tay, qua người nó một cái chân. Lấy đầu gối, tôi thử cà rất nhẹ ở chỏm quần đùi Phú vẫn ngáy đều. Hoàn toàn không hay biết gì tôi đang thực hiện những tà ý. 'l'ôi đụ ng mạnh hơn. Phú vẫn yên ngủ. Tôi táo bạo đưa tay xuống sờ rất êm ả đầu chỏm.
Chỉ sờ nhẹ thế mà lồn tôi nóng rang. Tim tôi đập như đánh trống. Tôi biết sợ. Sợ Phú bắt tạ i trậ n tôi đang hái trái cấm, rồi Phú phản ứng như thế nào với người đàn bà mất nết? Biết vậy mà thần dục vọng vẫn đẩy tôi tới. Thúc bàn tay tôi nắm luôn cặc Phú rất nhẹ nhàng. Lúc đó tôi nghe Phú hết ngáy. Hoảng quá tôi buông ra. Ngay tức khắc Phú ngáy lại. Nhưng tiếng ngáy hoàn toàn khác hẳn. Tuy có đều mà không tự nhiên như trước.
Đùi tôi vẫn gác, tay tôi vẫn nằm đó. Nhưng Phú không cục cựa, hay hất đùi lôi ra. tại sao? Làm sao tôi biết được? Độ năm phút sau, tôi đánh liều cầm hẳn con cặc của Phú lần nữa. Không những cầm mà
còn nắn nắn.
Tiếng ngáy Phú vẫn đều đều. Tôi xích lại gần hơn. Chân tôi quàng khít hắn cho mu lồn cạ hẳ n vào đùi của Phú. Chị ơi, sau bốn tháng kể từ ngày ông nhà tôi qua đời, đây là lần đầu tiên tôi được một cảm giác sướng lâ ng lâng. Thấy Phú vẫn ngủ, tôi dạn dĩ luồn tay vào lưng quần nó cầ m con cặc nóng hổi đang giật giật.
Đến lúc đó tôi mới đoán biết là Phú đã tòng phạm.
Làm gì mà Phú không biết khi tay tôi nắm trọn thằng nhỏ. " Đã vậy còn giật giật. Tôi bóp, tôi nắn, hơi xụt nhẹ con cặc. Tiếng thở Phú hơi khác. Tuổi dậy thì của nó đang ngóc dậy. Mỗi lần tay tôi nắn, cặc Phú gồng lên. Như vậy là chủ nhân của nó đang thúc. Tôi thử xụt nhẹ nhẹ. Hơi thở Phú hơi dồn dập hơn. Và, tôi làm chủ tình hình, tiếp tục xụt nhẹ cặc của Phú . Tai tôi nghe Phú âm ư. Tiếng ngáy không còn nữa. Phú đột nhiên quay qua ôm tôi. Rồi, như thế là Phú cũng đã nhảy qua hố cám dỗ với tôi. Tay nó quấn chặt tôi và nói:
- Cháu lạnh quá, vô trong khoang nằm cho ấm !
Kỳ thực, Phú muốn cả hai vô trong khoang nằm . cho kín mà nói khác đi. Ghe đậu giữa giòng. Đâu có ai nhìn thấy được. Mà Phú vẫn rủ tôi vaò trong. Bây giờ tôi an tâm hơn. Phú đã hoàn toàn tỉnh thức chấp nhận cuộc chơi.
Tôi mang gối vào trong, Phú bò theo. Đêm khuya thanh vắng. Tiếng nước róc rách vổ vào mạn thuyền, tiếng cá đớp bóng nghe thật rõ và tình tứ. Tôi ôm Phú. ấm quá. Tay tôi tha hồ cầm cặc Phú nhồi, nắn. Phú cho tay sờ vú tôi, rồi bóp nhè nhẹ. Trong khoang ghe, ánh trăng ngoài kia chỉ lọt vào mờ mờ. Cả hai không nói nhau một lời. Tôi lột quần Phú ra rồi cởi luôn quần áo của mình. Hai chúng tôi trần truồng ôm nhau siết mạnh, để tìm ấm. Lúc đó Phú thực thụ động. Có lẽ lần đầu tiên tiếp xúc với dục vọng, Phú chưa biết phải làm gì, phần Phú cũng ngại ngùng, bất ngờ vì những cảm giác lạ đến cùng một lúc. Tôi phải dìu Phú từng bước, đi vào khoái lạc xác thịt. Tay tôi vẫn còn nắm cứng cặc Phú. Tôi gác một chân lên người Phú, rồi cầm cặc cà nhẹ ở miệng lồn. Cả hai bắt đầu rên nhẹ. Có lúc sướng quá, Phú đòi hẩy vô, mà tôi không cho. Tôi cừ rà rà như vậy thật lâu.
Sướng lắm chị Phàn ơi! Cà lồn là cái khoái nhất của tôi. Đụ, tôi chưa chắc khoái bằng cà lồn. Tay Phú bóp mạnh vú tôi hơn, rồi nói rất nhỏ:
- Cháu mê cặp vú này lâu lắm rồi dì biết không? Xuống sông tắm. Cháu vẫn ngồi trên ghe nhìn lén. Cái áo trắng bám sát vô da thịt dì, làm nổi hẳn cặp vú da hồng, có cái núm cộm hắn lên. Tắm xong dì vào khoang thay đồ. Cháu lại nhìn lén. Thèm được bóp cặp vú no tròn đó mà không dám. Cháu định bụng, bữa nào dì ngủ mê, cháu sẽ táo bạo sờ một chút cho đã thèm. Không ngờ... bữa nay... dì cho...
Tôi biểu Phú cứ bóp. Bóp cho đã nư. Nếu muốn thì cứ bú. Và, chị Phàn ơi, nó mừng quá đổi, leo lên táp một đầu vú bú tới tấp. Hết vú này tới vú kia. Trong khi nó bú, con cặc nó cứ chạm qua chạm lại hai bắp vế của tôi. Tôi dang chân ra chờ đợi, mà thằng nhỏ hình như không dám. Nóng quá, chịu không nổi nữa, tôi kéo Phú lên. Tay tôi lòn xuống ưới, cầm cặc cho ngay ở miệng lồn. Rồi tôi ấn đít
Phú xuống. Tôi nhắm mắt, nằm nghe khúc gân vào từng nấc, từng nấc, và lút hết. Tôi dâm đãng tìm môi nó nút. Tôi bảo Phú đưa môi qua cho tôi đã cơn thèm.
Tôi biết rõ mình đang làm chuyện kỳ cục mà không thể ngừng được. Nội tâm øng hực lửa tình. Máu dâm cắn xé từng tế bào của thân thể. Sự thèm muốn xác thịt hôi thúc tôi, che mắt tôi. Rồi ngoại ảnh quyến rủ nữa. Trong một khoang ghe chỉ rộng bằng cái giường. Glữa giòng vắng vẻ, nửa khuya. Bao ám ảnh hằng ngày của Phú của tôi... là chất rơm làm cho ngọn lửa dục vọng bỗng cháy bừng giữa
hai dì cháu mà xem ra ai cũng là thủ phạm.
Vì, chị nghe đó, Phú đã tự thú là từng nhìn lén tôi tắm dưới sông, thay đồ trong khoang ghe. Nhưng còn tôi? Tôi cũng từng nhìn lén Phú trần truồng nhảy xuống nước gỡ lưới. Lúc nó trèo lên ghe, tôi cũng chết sững khi nhìn thân hình và bộ phận sinh dục của nó. Tôi đã cố tình tắm một cách khêu gợi, cố tình bày hàng ra cho Phú thèm. Khi thay đồ trong khoang ghe, tôi làm như quên không đóng cửa
khoang, để cho Phú tha hồ nhìn thân ngưừi nẩy lửacủa tôi...
Tôi đã đánh trúng huyệt của Phú. Nhưng nó có bị ngã hay không cũng còn do Phú. Cớ sao Phú đã rủ tôi vào nằm trong khoang cho ấm? Và cớ sao Phú đã quay sang ôm tôi để tôi tự do cầm cặc cà lồn, rồi thốt lời tự thú? Tôi có ngụy biện không? Chắc là có. Có để không áy náy, mắc cở với chính mình, với Phú.
Tôi mặc kệ. Thèm đụ quá, tôi vạt mọi lý luận khác sang một bên. Với lại ở đây, bây giờ, ai? Ai đã mắt thấy tai nghe? Chẳng lẽ Phú là người cười khinh tôi? Mà có như thế chăng nữa, với tôi, cũng chắng sao. Tôi cứ bước tới. Cặc của Phú đã lút sát trong lồn tôi. Nhưng Phú nằm yên một cách tội tình. Hình như Phú chưa dám tự động làm gì hết dù khả năng sinh lý trời cho cũng đủ để Phú có một cử động nào đó cho sướng, như nắc tới chẳng hạn. Tôi ôm nút lưỡi Phú say sưa. Bất giác, tôi sàng nhẹ cái đít cho cu Phú cà ở miệng lồn. Tôi sàng mạnh dần. Tôi chưa bao giờ được tràn ngập sung sương như đêm đó. Tôi nghe tiếng nước vổ êm đềm vào thân ghe, tiếng âm ư của Phú. Hai tay tôi tập cho Phú nắc, bằng cách nhốm đít Phú lên, rồi ấn mạnh xuống. Cứ tiếp tục làm như thế vài chục lần, tôi bất ngờ buông tay ra, Phú đã tự động nắc. Chị Phàn ơi! Lúc Phú nắc bạo là lúc Phú đã trớ thành người chồng của tôi...
Gió sông thổi mát lạnh mà tôi vẫn thấy ấm. Tôi tê tái mê man, ngập chìm với cái đụ ngàn vàng, bất ngờ đêm đó. Tôi tận hưởng, tận hiến.
Nghe bà Tư kể thím nhớ đến buổi chiều mư'a ngoài ruộng bắp. Cái khó cũng là cá i thú , vì nó là buổi đầu. Hồi hộp, lo sợ, sung sướng, tò mò, đủ thứ tạo cho mình một cảm giác tuyệt trần không có gì sánh nổi. Bà Tư tiếp:
- Hai dì cháu tôi ôm nhau đụ mê man như vậy thật lâu. Tôi lật Phú nằm xuống dưới, tôi ngồi lên dộng cọc. Rồi không biết tôi nghĩ sao, rút lồn ra,ngồi hẳn lên mặt Phú, bắt Phú bú. Cũng thế, lúc đầu Phú ngỡ ngàng. Nhưng tôi huấn luyện cho một lúc Phú thành thạo đến nổi làm tôi phải ra ngay trong miệng Phú vừa lúc tai nghe tiếng gà nhà ai gáy xa xa...
Cứ thế đêm kế đó, tiếp đến những đêm sau. Có khi giữa trưa khi tôi lcn chợ bán cá xong, về chèo ghe cột ở dưới một lùm tre kín đáo. thế là dì cháu lại đụ chát chúa, đụ say sưa, có khi quên cả ăn cơm.
Cho đến một ngày, thấy phú vất vả quá với nghề chài lưới, tôi dựng lên cái quán bán hủ tiếu dưới bean đó Rồi chuyện tôi với nó lấy nhau không qua được mắt tò mò của dưluận. Cả Phú lẫn tôi, cuối cùng, đã chấp nhận bỏ hết vào đây để sống, để mua sự tự do.
Đây này, cả bốn chúng mình trần truồng sống với nhau một cách thoải mái như vầy là tự do. Nếu không toàn đời sống thì ít ra cũng một phần đời mình phải có tự do chớ? Tôi chọn vào đây để sự tự do của mình không đụng chạm đến đời sống của kẻ khác.
Con biết không? Đêm đó thím với Sâm ở lại nhà bà Tư một đêm. Một đêm lạ lùng. Ăn, đụ, ngủ và sống nhưkhông phải đang sống ở trần gian. Nó như một hành tinh xa xôi lắm với địa cầu khắc nghiệt, hung dữ.
Và cứ lâu lâu một lần, Sâm lại rủ thím vào thăm vợ chồng bà Tư để được những buổi tm"a, những buổi tối thoải mái. Vì chỉ có cái nhà nơi chân núi xa xôi hẻo lánh đó thím và Sâm mới tìm được sự hồn nhiên tuyệt vời của sinh lý. Thím có lén lút ngủ với Sâm ở căn nhà này, như con đã thấy lúc nãy, nhưng vẫn là lén lút. Như thế vẫn còn nỗi lo âu, phập phống. Sâm có đưa thím vào rừng thưa hay ruộng bắp, thì cũng chỉ là những nơi chốn giới hạn, vẫn có phập phồng Còn trong đó, là một thề giới riêng. Một hành tinh cách biệt với địa cầu, chẳng có gì ràng buộc,
bức ép. Tự do như gió thổi trên mây, như chim hót trcn ngàn, như nước cuồn cuộn chảy trcn suối. Một ngày sống trong đó nên thơ, thú vị bằng một tháng
quanh đây...
Tôi ôm thím hôn, siết chặt. Mửng cho bà đã tìm được một thú vị để sống. Phải sống cho ra sống. Tôi không muốn thím làm một cái xác không hồn, để tàn lụi dần trong những cơn thèm khát cay nghiệt, ray rút, cho đến cuối cuộc đời, trở về với cát bụi. Chưa ai giải thích và chứng minh thật rõ ràng sự khác biệt về đời sống của hai hồn ma: Một thật đạo đức và một không đạo đức. Dĩ nhiên chữ đạo đức ở đây phải được hiểu theo nghĩa những luật lệ sống do con người đặt ra. Nghĩa là hai hồn ma đó, bên kia thế giới, ai đã lên thiên đàng và ai về địa ngục?
Không có câu trả lời!
Nhưng tôi, vâng chính tôi, xin mạnh dạn chứng minh rằng khi sống, về tình dục, ta cứ thích gì làm nấy, sẽ thấy thiên đàng ngay trên trần thế. Ngược lại, bó cuộc đời giữa những khung sắt thuần phong, đạo lý tứ đức tam tòng con người sẽ vô cùng khốn khổ. Đó là địa ngục trước khi được chết. Sự suy nghĩ của tôi có thể làm người khác lợm giọng, khó chịu. Thì tôi cũng thế khi nghe ai oang oang giảng đạo
đức luân thường.
Tôi đang thấy thím Hạnh có lý. Bác Ba gái có lý. Bác đã tắm cho anh Khang, ngủ với anh Khang. Hiện bác đã dùng căn phòng mà trước kia hai vợ chồng bác đã sống, để làm nơi truy hoan. Không chỉ với Khang, mà còn với Lê Hoành, tên cai lính nổi tiếng về tình dục....